“Trồng người” giống như trồng một cái cây. Có người muốn cây tự sinh tự diệt, tự vươn lên cuộc sống nhưng cũng có người muốn uốn nắn cây theo ý mình, cũng có người muốn trồng cây theo dáng tự nhiên vốn có nhưng qua bàn tay tưới tắm của con người. Cho nên mới nói để con tự vươn lên trong cuộc sống vì ai cũng có một bản năng sinh tồn là điều ai cũng mong muốn nhưng nếu không có sự hỗ trợ của gia đình thì con cũng chẳng đạt như mình mơ ước.
Tuổi đời tôi chưa đủ lớn nhưng kinh nghiệm về đời sống cũng không ít. Từ chính thất bại của bản thân, sau đó sống và làm viêc trong một “xã hội thu nhỏ” (chợ) nên tôi hiểu gia đình chính là động lực để sống vì mọi người “đầu tắt mặt tối” cũng chỉ mong cho con bữa cơm ngon, canh ngọt. Quần quật ngày đêm cũng chỉ ráng gửi cho con ít tiền học phí, khá hơn thì lo cho con một chỗ làm ổn định. Khi con lớn, đủ tuổi dựng vợ gả chồng thì cũng ky cóp cho còn ít tiền để phụ con có cái chỗ “chui ra chui vào”. Cho nên mới nói rất ít ai thương người thân nhưng không giúp họ.
Tôi hạnh phúc đã trải nghiệm tất cả mọi cảm giác: từ vui đến buồn, từ hưng phấn đến tuyệt vọng, từ khoái cảm đến vô cảm… Chính vì đã trải qua một quá trình như vậy nên mới cảm nhận được rằng “gia đình là động lực để sống”. Bất chợt nhớ tới câu chuyện được nghe từ lâu: “Trang tử cùng Huệ tử đứng chơi trên cầu hào thành. Trang tử nói: ‘Cá xanh, bơi lội thung dung. Cá vui đó’. Huệ tử nói: ‘Ông không phải là cá, sao biết cá vui?’. Trang tử nói: ‘Ông không phải tôi, sao biết tôi không biết?’. Huệ tử đáp lại: “Tôi không phải ông nên không thể biết được ông, còn ông không phải cá, ông cũng không sao biết được cái vui của cá’. Trang trả lời: ‘Xin xét lại câu hỏi đầu. Ông hỏi tôi làm sao biết được cá vui? Đã biết là tôi biết, ông mới có hỏi ‘làm sao mà biết’… Thì đây, làm thế này, tôi đứng trên hào thành mà biết được'”.
Cho nên mới nói mỗi người có một trải nghiệm về cuộc sống, một cách nhìn khác nhau, đừng lấy cách nhìn của mình mà áp đặt cho người khác. Anh không phải là tôi sao biết tôi không biết? Vì thế, “phải nhìn sâu vào bản chất của mọi vấn đề, đừng nhìn hời hợt”.